Mưa hè
Giữa hè sấm chớp mưa rơi
bao nhiêu giọt nhớ trắng trời thủy tinh.
Ơ kìa hạt gió ngoài hiên
Vỡ òa bong bóng hờn ghen. Ơ kìa…
Cơn mưa dịu khát mùa hè
Lặng đi cả tiếng đàn ve rối bời.
Mưa lau nước mắt òa rơi
Gọi tên ai đó môi trời rưng rưng.
Đầu bài thơ trong bối cảnh giữa mùa hè nóng bức oi ả tác giả mở ra câu thơ rất tự nhiên “Giữa hè sấm chớp mưa rơi”. Người ta thường nói “nắng hạn gặp mưa rào” là một trong những tứ khoái của trời đất của tự nhiên bởi nó thỏa mãn nỗi khát khao cháy bỏng. Bài thơ này đến với độc giả cũng như thỏa nỗi khát khao như vậy. Những câu thơ bất chợt đưa đến một cảm nhận khác lạ, háo hức vì âm thanh của sấm chớp, của mưa rơi và nỗi nhớ “bao nhiêu giọt nhớ trắng trời thủy tinh”, câu thơ gợi nên hình ảnh đẹp của bầu trời đang mưa hay tuôn về kỷ niệm của mùa hè năm xưa làm cho người ta nôn nao nỗi nhớ.
Giọt mưa hay giọt nhớ lung linh như thủy tinh trắng trong trẻo giữa bầu trời. Có cảm giác như ai đó đang nhớ và nhớ rất nhiều như triệu triệu giọt mưa ngoài hiên. Cơn mưa bất chợt qua lăng kính của đôi mắt mộng mị, nhìn cơn mưa này mà nhớ mưa qua đẹp ngỡ ngàng, bởi thi hình, thi ảnh. Cơn mưa làm nguôi ngoai cơn khát mùa hè, nhưng dường như lại làm cho nỗi nhớ cháy lòng hơn.
Cơn mưa mùa hè làm thay đổi trạng thái tâm lý, vì thế dịu ngọt đã rót về cho Nguyệt Vũ bầu trời nhớ nhung trong suốt, óng ánh như “thủy tinh”. Sự cảm nhận tài hoa nhưng rất thật của câu thơ toát lên cơn mưa tinh khiết, tán lộc từ bầu trời.
“Ơ kìa hạt gió ngoài hiên/Vỡ òa bong bóng hờn ghen. Ơ kìa…”
Khổ thứ hai Nguyệt Vũ lại gây bất ngờ cho độc giả về tiếng lòng nội cảm sâu lắng mà như thảng thốt như ngây thơ vỡ òa: “Ơ kìa hạt gió ngoài hiên”, thường là chỉ mưa mới có hạt thôi chứ, thế mà gió cùng hạt mưa đan quyện vào nhau cũng thành hạt gió trong con mắt của thi nhân.
“Vỡ òa bong bóng hờn ghen. Ơ kìa…”, mưa hè có bong bóng là phải rồi, nhưng có cái gì ảo nhìn, ảo bóng, ảo hờn ghen phía xa xa của âm âm mưa gió, của chính cơn mưa mùa hè khiến ta xao động lắm. Có yêu thì mới có ghen, cái ghen ấy trong thơ chỉ thoáng qua rồi vỡ òa như những hạt bong bóng trong mưa mà thôi nhưng cũng đủ dữ dội như tiếng sấm mưa hè.
Cơn mưa dịu khát mùa hè/Lặng đi cả tiếng đàn ve rối bời.
Đọc đến đây cảm xúc ta lại trào dâng vì cơn mưa này như trút loang khô hạn, vì nó làm cho vạn vật dịu khát, cho tâm hồn cháy bỏng đang yêu dịu lại bởi cơn khát mưa mà như được mây trời tan chảy hòa vào, giăng mắc nỗi yên ắng “lặng đi cả tiếng đàn ve rối bời”. Dường như cơn mưa đã qua, nỗi hờn ghen cũng tan biến theo mưa để ta lặng đi vì nhớ, vì tha thứ và yêu thương.
Câu thơ đẹp lạ lùng như bầu trời đa tình giữa cơn mưa mùa hè, lãng mạn, bất ngờ, đầy nữ tính mà xao xuyến. Tác giả viết về cơn mưa hay cuộc tình ta cũng không biết nữa, chỉ biết rằng ta đã khát, ta đã đọc như uống từng từ của bài thơ rồi bất chợt dừng lại cho tâm hồn lắng xuống và chưa muốn chia tay bài thơ bởi chỉ còn hai câu thơ cuối cùng:
“Mưa lau nước mắt òa rơi/Gọi tên ai đó môi trời rưng rưng”, cơn mưa hay nỗi nhớ mà trời cũng phải cảm động, người ấy xao xuyến và bối rối. Cơn mưa rượi rượi xối vào tâm trí, dịu ngọt nao nao cho tận đáy cảm xúc. Nỗi hờn ghen, sung sướng tràn đầy thấm đậm của rung cảm con tim như thế dào dạt đập vì: “Gọi tên ai đó môi trời rưng rưng”.
Câu thơ kết đắt như châu ngọc của bài thơ “… môi trời rưng rưng”. Người đang nhớ hay cả bầu trời đang nhớ ai đây mà tiếng lòng theo cơn mưa lan tỏa khắp bầu trời. Tình yêu bao la mà rộng lớn xiết bao. Con người và thiên nhiên đan quyện vào nhau, bởi cơn mưa dịu khát mùa hè và bởi tình yêu vốn làm đẹp thế gian này. Cơn mưa tan mà tác giả lại viết rằng: “mưa lau nước mắt òa rơi” thì tài hoa quá. Sau bao nhiêu mưa gió, sấm chớp, nỗi hờn ghen rồi cũng qua đi chỉ còn lại âm vọng của tình yêu bay khắp lưng trời. Tiếng yêu thương là tên của ai đó được “rưng rưng” gửi vào mây vào gió vào khắp nhân gian này.
Thơ Nguyệt Vũ chắt lọc từng thi từ, thi ảnh dẫn dụ độc giả đến một cảm xúc đẹp và lan tỏa rồi thăng hoa khi nào không biết nữa. Lần đầu tiên, tôi đọc thơ của tác giả, nhưng MƯA HÈ đã để lại trong tôi nỗi bâng khuâng, muốn gọi tên ai đó mà dâng trào, xuyến xao nỗi lòng bởi lẽ tình yêu muôn thuở như cơn mưa mùa hè làm cho vạn vật chảy tới ngần trong mà tha thiết lắm.
Gửi phản hồi
In bài viết