Bà Hoa ngồi trước cửa sổ, lật những trang sách cũ, mắt mờ dần vì thời gian và cảm xúc đang dâng trào. Hôm qua, con gái út của bà đã lên xe hoa về nhà chồng. Bà đã hoàn thành nhiệm vụ bà hứa khi vĩnh biệt chồng hơn hai mươi năm trước. Trong yên tĩnh của đêm khuya, ký ức của bà quay về những năm tháng thanh xuân - một buổi chiều đầy nắng vàng nơi thư viện trường đại học. Đó là ngày định mệnh, khi bà gặp ông, người đàn ông từng bước vào cuộc đời bà với cuốn sách trên tay.
Hồi ấy, bà Hoa là cô sinh viên năm hai Văn khoa, luôn ngồi thư viện hàng giờ đồng hồ, đắm mình trong thế giới của những trang sách. Thư viện là nơi cô tìm thấy sự yên bình giữa dòng chảy cuộc sống ồn ào của sinh viên. Ngày hôm đó, như thường lệ, cô đến thư viện với mong muốn mượn cuốn sách đã ao ước từ lâu - Tuyển tập thơ tình lãng mạn Pháp. Cuốn sách đó rất nổi tiếng, và sinh viên khoa Văn ai cũng muốn đọc.
Bước vào thư viện, cô nhanh chóng lướt qua các giá sách, đôi mắt tìm kiếm một cách cẩn thận. Nhưng khi đến khu vực sách văn học nước ngoài, chỗ mà cuốn sách lẽ ra phải nằm đó, cô vẫn không thấy. Một chút thất vọng thoáng qua. “Có lẽ ai đó đã mượn mất rồi”, cô tự nhủ và định quay về. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:
- Cô đang tìm cuốn này phải không?
Hoa giật mình quay lại. Trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, tay cầm đúng cuốn sách mà cô đang tìm. Anh ấy mỉm cười, ánh mắt ấm áp và đầy thân thiện. Mái tóc đen gọn gàng và chiếc áo sơ mi trắng đơn giản khiến anh trông vô cùng cuốn hút. Cô sinh viên trẻ cảm thấy trái tim mình như chợt lỡ một nhịp.
- À… đúng rồi, tôi đang tìm cuốn này - Hoa ấp úng, đôi chút ngại ngùng.
- May cho cô, tôi là người mượn nó trước, nhưng nếu cô cần gấp, tôi sẵn sàng chia sẻ. Chúng ta có thể đọc chung. - Anh mỉm cười thật tươi, đôi mắt sáng lấp lánh khiến cô không thể từ chối. Có gì đó trong giọng nói của anh tạo cho Hoa cảm giác tin cậy và gần gũi, dẫu đây chỉ là lần đầu gặp gỡ.
Hoa nhận lấy cuốn sách, ngồi xuống chiếc bàn gỗ gần cửa sổ cùng anh. Thư viện giờ đây bỗng trở nên nhỏ bé và yên tĩnh lạ thường, như thể chỉ còn hai người với cuốn sách trước mặt. Cô mở sách, hít thở nhẹ nhàng mùi giấy cũ, và bắt đầu đọc những vần thơ đầu tiên. Ánh nắng chiều vàng rực chiếu qua ô cửa sổ, rọi lên trang sách, tạo nên không gian mơ màng.
Trong lúc Hoa chăm chú đọc, anh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô với ánh mắt tò mò nhưng đầy dịu dàng. “Thơ Pháp thật đặc biệt, phải không?” Anh bất ngờ lên tiếng, phá tan sự im lặng.
- Đúng vậy. - Hoa đáp, mắt vẫn dán vào trang giấy - Những cảm xúc mà họ viết thật tinh tế, nhưng cũng rất mãnh liệt. Nó khiến người đọc như lạc vào một thế giới khác, nơi tình yêu và những nỗi niềm riêng tư được phơi bày rõ rệt.
Anh mỉm cười:
- Tôi cũng cảm thấy như vậy. Dù tôi học Toán, nhưng tôi luôn tìm thấy một sự đồng điệu trong văn chương. Nó giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống, về con người.
Hoa ngạc nhiên quay sang nhìn anh:
- Anh học Toán sao?
- Ừ, nhưng tôi nghĩ Toán và Văn không quá khác nhau như người ta thường nghĩ. Cả hai đều cần sự sáng tạo và cảm nhận sâu sắc.
Hoa bất chợt thấy mình bị cuốn hút bởi cách anh nói chuyện, vừa có sự tự tin của một người đàn ông trưởng thành, vừa có sự tinh tế của một người yêu sách. Họ tiếp tục nói chuyện về thơ ca, về triết lý cuộc sống, về những điều mà cả hai cùng quan tâm. Thời gian như trôi nhanh hơn khi họ trò chuyện.
Từ buổi chiều hôm đó, họ thường xuyên gặp nhau trong thư viện. Mỗi lần đến, anh luôn mang theo một cuốn sách mới để họ cùng đọc và bàn luận. Những cuộc trò chuyện ngày một kéo dài, không chỉ xoay quanh sách vở mà còn về ước mơ, khát vọng, và cả những kỷ niệm tuổi thơ.
Tình yêu giữa họ nảy nở tự nhiên như những vần thơ lãng mạn mà họ từng chia sẻ. Và cứ thế, từ những trang sách cũ kỹ trong thư viện, một mối tình đẹp đẽ đã bắt đầu, dẫn lối họ đến một cuộc hôn nhân tràn đầy hy vọng và mơ ước.
Minh họa: Bích Ngọc
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Hoa và chồng là một chuỗi ngày giản dị nhưng ngập tràn hạnh phúc. Dù kinh tế gia đình còn eo hẹp, họ chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương. Những buổi tối, sau khi bữa cơm đã xong, hai người thường ngồi bên nhau, đọc sách và kể cho nhau nghe về những ước mơ, hoài bão. Hoa biết rằng, dẫu cuộc sống vất vả đến đâu, họ vẫn luôn cùng nhau vượt qua, vì giữa họ có một niềm tin tưởng vững chắc.
Thế nhưng, trong dòng chảy êm đềm của hạnh phúc, sóng gió bắt đầu xuất hiện khi chồng Hoa đột ngột mắc bệnh.
Ban đầu, chỉ là những cơn ho nhẹ. Hoa nghĩ chồng mình chỉ bị cảm lạnh thông thường do công việc phải đi lại nhiều, thức khuya dạy học. Anh vẫn cố gắng gượng, không muốn Hoa phải lo lắng. “Chắc là do thời tiết thôi, em đừng lo quá”, anh thường nói với giọng trấn an. Nhưng càng ngày, những cơn ho càng trở nên trầm trọng hơn, kéo dài và dai dẳng, kèm theo cảm giác mệt mỏi đến mức không còn đủ sức để làm những công việc hàng ngày.
Một buổi tối, khi các con đã đi ngủ, Hoa ngồi bên thấy chồng ho những trận kéo dài đến nỗi không thể nói thành lời. Ánh mắt cô hiện rõ sự lo lắng, dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Sau cơn ho, chồng cô gắng gượng cười, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được sự yếu ớt ngày một hiện rõ.
“Ngày mai chúng mình đi khám nhé anh”, Hoa nói, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Anh im lặng, ánh mắt lảng tránh. Dù trong lòng đã cảm nhận được sự khác thường, anh vẫn không muốn nhìn thẳng vào sự thật, không muốn chấp nhận rằng căn bệnh này có thể là điều gì đó nghiêm trọng hơn.
Sáng hôm sau, họ cùng nhau đến bệnh viện. Chờ đợi kết quả khám là khoảng thời gian dài nhất và nặng nề nhất mà họ từng trải qua. Hoa ngồi ngoài hành lang bệnh viện, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, nhưng lòng cô lạnh ngắt như gió đông. Chồng cô vẫn ngồi bên cạnh, cố gắng tỏ ra lạc quan, nhưng đôi mắt thoáng lên nỗi bất an mà cả hai đều không thể che giấu.
Khi bác sĩ gọi tên, Hoa siết chặt tay chồng, bước vào phòng với một tâm trạng nửa hy vọng, nửa lo sợ. Bác sĩ xem xét hồ sơ, kết quả xét nghiệm và lắc đầu nhẹ. Ông ta nhìn họ với ánh mắt đầy thông cảm, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm cảm giác lo âu của cả hai vợ chồng.
“Anh nhà bị bệnh phổi khá nặng, và... có dấu hiệu suy giảm chức năng phổi nghiêm trọng”, giọng bác sĩ chậm rãi và đầy ái ngại. “Căn bệnh này cần điều trị dài hạn, nhưng việc hồi phục hoàn toàn là rất khó khăn”.
Tim Hoa như ngừng đập. Căn bệnh này không chỉ là một trận cảm lạnh thoáng qua như cô đã nghĩ. Nó là một cuộc chiến dài và đầy thử thách mà gia đình họ không biết sẽ kéo dài bao lâu và phải đối mặt với những gì. Ánh mắt cô hướng về phía chồng. Anh cúi đầu, ngón tay khẽ nắm lấy tay Hoa, nhưng bàn tay đó dường như trở nên lạnh ngắt.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà trầm lắng hơn. Chồng Hoa không còn đủ sức để làm việc nhiều như trước. Những cơn ho ngày càng thường xuyên và nặng nề hơn, kéo theo là sự mệt mỏi kéo dài. Anh cố gắng giữ vẻ lạc quan trước mặt các con, nhưng trong những giây phút riêng tư, Hoa biết chồng đang dần dần chấp nhận thực tế nghiệt ngã.
Thời gian trôi qua, dù cố gắng điều trị, bệnh tình của chồng Hoa vẫn ngày một nặng hơn. Những ngày cuối cùng của anh là chuỗi thời gian khó khăn và đau đớn cho cả gia đình. Hoa phải vừa làm việc kiếm tiền, vừa chăm sóc chồng và nuôi dạy các con. Mọi thứ trở nên mờ mịt, nhưng Hoa không cho phép mình gục ngã. Nhìn chồng ngày càng gầy gò, xanh xao, Hoa cảm nhận sâu sắc sự chia ly sắp đến, nhưng không thể làm gì để níu giữ.
***
Sau khi chồng mất, bà Hoa phải gánh vác mọi thứ trên đôi vai nhỏ bé của mình. Niềm yêu sách là điều duy nhất còn lại từ quá khứ khiến bà cảm thấy được an ủi. Những cuốn sách cũ kỹ, vàng ố theo thời gian là người bạn đồng hành giúp bà vượt qua những đêm dài trằn trọc. Dù ngày ngày vất vả với bao công việc khác nhau, bà luôn dành ra vài phút trước khi đi ngủ để đọc, để cảm nhận một thế giới khác, nơi bà có thể thoát khỏi những lo toan chật vật.
Căn nhà nhỏ của bà, dẫu nghèo khó, nhưng luôn có một góc riêng cho sách. Bà yêu sách đến mức dù tiền bạc thiếu thốn, bà vẫn cố gắng dành dụm mua sách cho các con. Khi chúng nhỏ là những truyện cổ tích, ngụ ngôn, khi lớn hơn là sách về những nhà bác học, là những tiểu thuyết kinh điển. Các con của bà được dạy rằng, chỉ có tri thức mới giúp thoát khỏi sự nghèo khó và khổ cực của hiện tại.
Chúng cũng nhớ câu chuyện về việc nuôi dưỡng niềm hy vọng mẹ kể từ khi cha mới mất. Rằng lạc đà mẹ dẫn theo một bầy lạc đà con bước đi trong sa mạc cát không một bóng người. Mặt trời nóng rát cháy trên mặt cát, cái nóng như thiêu như đốt. Bầy lạc đà đã khô miệng khô lưỡi và vô cùng khát nước.
Lạc đà mẹ gỡ một chiếc thùng ở trên lưng xuống và nói: “Chỉ còn lại một thùng nước này thôi, chúng ta phải chờ đến giây phút cuối cùng rồi mới uống. Nếu không chúng ta đều sẽ không thể sống sót mà đi ra khỏi đây”.
Gửi phản hồi
In bài viết