Mưa đã kéo dài suốt ba ngày không dứt. Từ những giọt nhỏ rơi lác đác trên mái lá đến từng đợt nước dày đặc trút xuống như không bao giờ ngừng. Bầu trời tối sầm lại, không còn lấy một tia nắng. Dòng sông ở đầu làng trở mình dữ dội, cuồn cuộn đục ngầu như con thú hoang bị xiềng xích lâu ngày, giờ xổng chuồng, điên cuồng gào thét.
Ban đầu, nước chỉ lặng lẽ bò lên những bờ ruộng, ngấp nghé nơi chân đê. Người dân vẫn còn thở phào, nghĩ rằng năm nay lũ sẽ dâng lên như mọi năm rồi rút. Nhưng càng ngày, mực nước càng cao, tràn vào sân nhà, len lỏi qua từng thửa ruộng, từng lối đi. Dòng chảy trở nên hung hãn, cuốn theo rác rưởi, cây cối, rồi cả những mảnh nhà xập xệ ven sông.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà tranh, hòa cùng tiếng gió rít qua từng khe cửa, tạo thành một âm thanh u u đáng sợ. Những cơn gió mạnh đến nỗi cuốn bay từng nhành cây, từng tấm lợp tạm bợ, đánh bật mọi thứ trên đường nó đi qua. Cả làng ngập trong sự hỗn loạn. Những con đường đất bùn lầy lội giờ đây biến thành dòng sông nhỏ, nơi người ta phải vội vã thu gom đồ đạc, chạy trốn sự tàn phá không thể ngăn cản.
Làng chìm trong một màu nước ngầu đỏ, mênh mông, chẳng còn biết đâu là đường, đâu là nhà, chỉ thấy những mái ngói lấp ló giữa biển nước. Mưa không chỉ mang đến nỗi sợ, mà còn là sự bế tắc, khiến ai nấy đều lo lắng cho số phận của mình, của gia đình, và của cả những người xung quanh.
Trong căn nhà nhỏ cuối làng, Hạnh - người phụ nữ nuôi con một mình - đang hối hả thu dọn đồ đạc. Cô kéo chiếc thùng gỗ lên kệ cao, đặt đứa con gái nhỏ đang quấn chiếc áo mưa bên cạnh. Hai năm nay, từ sau khi chồng mất, Hạnh đã quen với việc một mình chống chọi với mọi khó khăn. Bé Lê - cô con gái 5 tuổi của cô nhìn mẹ với ánh mắt ngây thơ, không biết mối hiểm nguy đang đến gần.
Minh họa: Bích Ngọc
Ngày xưa, cuộc sống của Hạnh không hề cô độc và vất vả thế này. Minh chồng cô là người đàn ông tài giỏi, được người ta kính trọng. Anh là nhóm trưởng một nhóm thợ xây, có nhiều công trình, mang lại thu nhập ổn định. Nhờ anh, Hạnh từng có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Thế nhưng, một ngày nọ, Minh bắt đầu yếu đi, cơ thể gầy mòn dần. Bác sĩ chẩn đoán anh mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Hạnh không thể tin vào sự thật ấy.
Cô lao vào chạy chữa cho chồng, từ viện này qua viện khác, từ thuốc Tây đến thuốc Nam. Bao nhiêu tiền bạc dành dụm cũng nhanh chóng cạn kiệt. Minh dần suy kiệt, nhưng anh vẫn luôn động viên Hạnh, bảo cô cố gắng vì con gái. Anh biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa, nên trước khi ra đi, anh nắm chặt tay Hạnh, thì thầm: “Em phải sống thật tốt. Hãy mạnh mẽ lên vì con”.
Sau khi Minh qua đời, Hạnh ôm đứa con gái nhỏ, trở về căn nhà nhỏ bé ở cuối làng. Mọi thứ dường như sụp đổ trong cô. Không còn ai để cô dựa vào, không còn ai để chia sẻ những lo toan. Nhưng vì con, vì lời hứa với Minh, cô gượng dậy, tìm mọi cách để tiếp tục sống.
Năm năm qua, Hạnh một mình chăm sóc con, làm đủ mọi việc để mưu sinh. Từ bán hàng ở chợ đến làm thuê cho những gia đình khá giả trong làng. Dù mệt mỏi, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ, vì con gái là động lực duy nhất giúp cô tiếp tục.
* * *
Ngoài sân có tiếng bước chân. Là Nam, người đàn ông gà trống nuôi con, vừa chuyển đến làng cách đây vài năm, sống cùng cậu con trai tám tuổi, tên Hải. Tuy hai nhà chỉ cách nhau một hàng rào nhỏ, nhưng Hạnh và Nam thường chỉ chào nhau xã giao, chưa bao giờ có thời gian để trò chuyện nhiều.
Nam từng có một gia đình hạnh phúc, tưởng chừng sẽ mãi mãi bình yên. Anh và vợ cưới nhau khi còn rất trẻ, họ đã có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng cuộc sống không bao giờ dễ dàng. Vợ Nam sau khi sinh con, dần dần thay đổi. Cô ta không còn kiên nhẫn với những ngày tháng bình thường ở làng quê. Những lo toan cơm áo gạo tiền khiến một cô gái xinh đẹp trở nên rầu rĩ và tình cảm với chồng dần nguội lạnh.
Cho đến một ngày, vợ Nam quyết định bỏ đi, theo một người đàn ông giàu có ở thành phố. Cô để lại một lá thư ngắn ngủi, chỉ nói rằng cô muốn tìm một cuộc sống khác, thoát khỏi cảnh bần hàn, tù túng ở làng quê. Nam lặng người khi đọc lá thư ấy, không biết phải đối diện với sự thật phũ phàng ra sao. Người vợ mà anh từng yêu thương hết mực đã ra đi mà không nhìn lại, để lại anh và đứa con trai nhỏ.
Kể từ ngày đó, Nam gồng gánh trách nhiệm làm cha, làm mẹ, một mình lo lắng cho Hải. Anh chăm chỉ làm việc, nhận mọi công việc nặng nhọc, từ đồng áng đến sửa chữa, với hy vọng có thể kiếm đủ tiền nuôi con. Nam không bao giờ phàn nàn, luôn âm thầm chịu đựng và vượt qua. Với anh, cậu con trai là niềm hy vọng để tiếp tục sống.
Trong những năm tháng ấy, Nam chưa từng nghĩ đến việc tái hôn hay tìm kiếm tình yêu mới. Anh chỉ muốn dành tất cả cho con trai, để bù đắp cho những thiếu hụt mà cậu bé phải chịu đựng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, có lẽ Nam vẫn giữ lại một nỗi cô đơn âm thầm, một khoảng trống mà anh không thể lấp đầy được.
* * *
“Chị Hạnh, nước lên nhanh quá! Chị có cần giúp gì không?” - Giọng Nam vang lên trong cơn mưa ào ào, át đi cả tiếng sấm chớp.
Hạnh đứng ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng đáp: “Cảm ơn anh Nam! Tôi vẫn ổn, chỉ là không biết sắp tới nước sẽ còn dâng cao đến đâu”.
Nam gật đầu, nhìn xung quanh. “Nhà tôi cũng đã kê đồ lên cao. Nếu nước còn lên nữa, tôi nghĩ chúng ta nên sang nhà ông Lương ở trên đồi. Chỗ đó an toàn hơn”.
Sự tính toán ân cần của Nam khiến Hạnh cảm thấy ấm áp trong lúc căng thẳng này. “Được rồi, nếu cần, tôi sẽ nhờ anh giúp”.
Trời vẫn không ngừng mưa. Thấy nước bắt đầu ngấp nghé vào sân, Nam dắt con chạy sang nhà Hạnh, giúp cô bế Lê và chuyển vài vật dụng thiết yếu. Họ cùng nhau đi bộ về nhà ông Lương, nơi nhiều gia đình khác cũng đã tạm trú. Cậu bé Hải nhanh nhẹn đi bên cạnh, mắt nhìn quanh chăm chú, còn Lê thì nắm chặt tay mẹ.
Trong căn nhà ấm cúng, lũ trẻ ngồi tụ lại chơi đùa với nhau, mặc kệ mưa gió bên ngoài. Nam và Hạnh ngồi bên hiên nhà, nhìn ra dòng nước mênh mông đang cuốn theo mọi thứ trên đường.
“Lũ đến nhanh quá. May là anh kịp sang giúp, không thì tôi chẳng biết phải làm sao”, Hạnh nói khẽ, giọng có chút run rẩy.
Nam quay sang nhìn cô, đôi mắt đầy sự cảm thông. “Tôi cũng chẳng khá hơn chị đâu. Gà trống nuôi con, lắm khi không biết phải làm thế nào cho ổn, nhưng mà... cứ cố thôi”.
Những lời của Nam khiến Hạnh cảm thấy gần gũi hơn. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chia sẻ với ai, nhưng giờ đây, sự thấu hiểu từ một người cũng từng chịu đựng cô đơn như cô đã khiến lòng cô ấm lại. Từng khoảnh khắc trong những ngày nước lũ qua đi, Hạnh và Nam giúp đỡ nhau chăm sóc lũ trẻ, sắp xếp mọi thứ trong tình cảnh khó khăn. Nam dịu dàng, chu đáo, còn Hạnh cũng dần thấy mình dựa vào anh nhiều hơn.
Mưa ngớt dần, dòng nước rút đi, làng trở lại yên bình. Hạnh đứng nhìn căn nhà nhỏ của mình đã phần nào hư hại. Nhưng giờ, cô biết mình không phải một mình chống chọi với cuộc sống nữa. Nam đến bên cô, nhẹ nhàng nói: “Phụ nữ chân yếu tay mềm, để tôi giúp kê dọn lại”.
Trái tim Hạnh rung động. Cô mỉm cười, lần đầu tiên sau bao năm. Làng sau lũ, mọi thứ có thể không còn nguyên vẹn, nhưng có một điều mới mẻ và ấm áp đã bắt đầu nảy mầm giữa cô và Nam.
Gửi phản hồi
In bài viết