Minh họa: Cảnh Trực.
Ban đầu, những đứa trẻ không mấy thiện cảm với bà. Chúng nhìn bà như một người lạ, như kẻ ngoài cuộc đến chiếm chỗ trong cuộc sống của gia đình chúng. Mỗi khi bà cố gắng gần gũi, lũ trẻ thường lảng tránh hoặc trả lời cộc lốc, đầy vẻ xa cách. Thậm chí, đứa lớn nhất còn hỏi bà thẳng thừng: “Dì đến đây làm gì? Nhà này không cần thêm người đâu”.
Dù bị tổn thương, bà vẫn không bỏ cuộc. Bà hiểu rằng tình cảm không thể ép buộc, mà phải bằng sự chân thành và nhẫn nại. Bà bắt đầu từ những việc nhỏ nhất: chuẩn bị những bữa cơm ngon, chăm sóc các con khi chúng ốm đau, lặng lẽ lắng nghe những nỗi lòng mà chúng chưa thể chia sẻ cùng ai. Bà luôn cố gắng để các con của chồng không cảm thấy thiếu thốn tình thương.
Bà dành nhiều thời gian quan tâm đến học hành và cuộc sống của từng đứa. Khi cậu cả thi đỗ đại học, chính bà chạy đôn chạy đáo lo toan mọi việc chuẩn bị cho cậu. Cậu nhớ mãi hình ảnh bà lặng lẽ đứng bên cạnh, mắt ngấn lệ khi cậu bước lên tàu đi học xa. Chính khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra bà không chỉ là mẹ kế, mà thực sự là một phần không thể thiếu của gia đình.
Cả ba đứa con của ông, từ chỗ lảng tránh, dần dần đã yêu thương và kính trọng bà như một người mẹ thực sự. Nhờ sự nhẫn nại và lòng yêu thương nhân hậu của mẹ kế, ba đứa con của ông đều trưởng thành. Lại cũng tay bà lo toan việc hỏi vợ, gả chồng cho các con. Người không biết chuyện, không nghĩ bà là mẹ kế.
Ngày ông mất, bà tưởng như trời đất sụp dưới chân. Vì thương ông, và cũng vì thương bản thân mình. Mấy đứa con ông như hiểu nỗi lòng bà, bảo nhau chăm sóc bà chu đáo. Khi bà bước vào những năm tháng tuổi già, sức khỏe dần suy yếu, họ dù bận rộn với công việc và gia đình riêng, nhưng chưa bao giờ quên người mẹ kế đã chăm sóc và yêu thương mình như con ruột.
Bà cũng như quên bẵng đó là con riêng của chồng. Bà cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn. Những hy sinh, nhẫn nhịn và tình thương mà bà dành cho các con cháu suốt bao năm qua đã được đền đáp một cách xứng đáng. Anh em ruột kiến giả nhất phận, thấy bà được các con riêng của chồng báo hiếu cũng yên tâm. Còn hàng xóm trầm trồ: nhà ấy thật có phước.
Gửi phản hồi
In bài viết