Tiểu thuyết kể về Margo Moon, một cô gái sống trong khu phố nghèo Bone, nơi cô phải đối mặt với những khó khăn và bóng tối của cuộc sống. Margo lớn lên trong một ngôi nhà được ví như “hố đen của sự sống”, với người mẹ loạn thần, đàng điếm và vô cảm.
Margo luôn có cảm giác bị cô lập, không chỉ từ mẹ mà còn từ toàn xã hội. Điều này khiến cô hình thành một tính cách khép kín, mang đầy sự hoài nghi và trăn trở về giá trị của chính mình.
Trong bối cảnh nghèo khó và đau thương, Margo không ngừng đấu tranh để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời mình. Cô nung nấu khát vọng thoát khỏi “bóng tối” của Bone để vươn tới một cuộc sống khác. Hành trình của cô không chỉ là hành trình rời khỏi Bone, mà còn là hành trình đối mặt và vượt qua chính mình.
Những biến cố trong cuộc đời khiến Margo dần khám phá bản ngã của mình. Cô nhận ra rằng để sống sót, cô phải học cách chấp nhận cả những “góc tối” bên trong con người mình. Điều này dẫn đến những hành động đôi khi gây tranh cãi, nhưng đều xuất phát từ khát vọng bảo vệ bản thân và tìm kiếm công lý.
Margo luôn trăn trở về ranh giới giữa đúng và sai, thiện và ác. Những quyết định của cô phản ánh sự đấu tranh giữa bản năng sinh tồn và mong muốn trở thành một con người tốt đẹp hơn.
Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa sống, Margo gặp gỡ và xây dựng một số mối quan hệ quan trọng, giúp cô thay đổi và trưởng thành. Judah Grant là người bạn duy nhất của Margo, một chàng trai tật nguyền nhưng có tâm hồn trong sáng. Judah không chỉ là chỗ dựa tinh thần cho Margo mà còn giúp cô thấy được vẻ đẹp của cuộc sống, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Sự hiện diện của Judah dạy Margo về tình thương và lòng nhân ái, giúp cô giữ được niềm hy vọng và sự lạc quan.
Mối quan hệ đầy mâu thuẫn giữa Margo và mẹ là một trong những điểm nhấn của tiểu thuyết. Margo vừa ghét bỏ mẹ vì sự vô cảm, vừa khao khát nhận được tình yêu từ bà. Nỗi niềm ấy được thể hiện qua những câu văn đến xé lòng vì thương cảm: “Tôi đứng trước cửa phòng bà, không gõ cửa, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Chỉ cần một lần thôi, tôi mong bà nhìn thấy tôi, nghe thấy tôi - một chút cũng được. Nhưng ánh mắt bà luôn lướt qua tôi như thể tôi không tồn tại”, “Tôi thường tự hỏi, liệu một ngày nào đó bà có thể yêu tôi, như những người mẹ khác yêu con mình? Hay tôi mãi mãi chỉ là một gánh nặng trong mắt bà?”. Margo luôn nỗ lực để trở nên “xứng đáng” trong mắt mẹ, nhưng mọi cố gắng đều không được đáp lại, khiến cô rơi vào cảm giác thất vọng sâu sắc: “Tôi từng nghĩ nếu tôi ngoan ngoãn hơn, học giỏi hơn, hoặc làm bà hài lòng bằng cách nào đó, bà sẽ ôm tôi, sẽ nói rằng bà tự hào về tôi. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra”. Margo bộc lộ sự tổn thương và hoang mang khi cố gắng tìm lý do cho sự lạnh nhạt của mẹ: “Bà là mẹ tôi, nhưng bà chưa bao giờ nhìn tôi như một đứa con. Tôi không hiểu tại sao, và điều đó làm tim tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến”.
Những câu tự sự trên là nỗi khao khát tình yêu của Margo và khắc họa sự bất lực và cô đơn sâu thẳm của cô trong mối quan hệ mẹ con. Nhà văn Tarryn Fisher đã tài tình tạo nên một nhân vật đầy cảm xúc, khiến độc giả đồng cảm với những tổn thương mà Margo phải chịu đựng.
Với Cốt Tủy và lối viết độc đáo về những câu chuyện chạm đến tận cùng cảm xúc, Tarryn Fisher đã chạm đến tận cùng “góc tối” của con người, vừa lạnh lẽo, vừa thơ mộng. Cuốn sách mang đến cho người đọc những suy nghĩ sâu sắc về vẻ đẹp trong “bóng tối” và những mâu thuẫn nội tâm của nhân vật. Qua những câu chuyện đầy đau thương nhưng cũng tràn đầy hy vọng, Fisher truyền tải thông điệp lấp lánh trong bóng tối rằng: “Dù cuộc đời có tối tăm đến đâu, ánh sáng vẫn luôn hiện diện cho những ai dám tìm kiếm”. Câu chuyện của Margo cũng gửi đến độc giả một thông điệp sâu sắc: “Dù cuộc sống có nghiệt ngã, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa và giá trị nếu không từ bỏ hy vọng và sự đấu tranh”.
Gửi phản hồi
In bài viết